Tay vợt số 1 Việt Nam khóc nức nở. Không phải anh tiếc cho một trận thua khi đã cố gắng hết mức. Nước mắt của anh bật ra từ nỗi tuyệt vọng khi cơ hội duy nhất có thể giúp anh hoàn thành giấc mơ HCV ở môn cầu lông đã tan thành mây khói. Nó khác hẳn với nỗi buồn mà đội U23 đang tự đày đọa mình… Chiếc HCV của môn cầu lông thậm chí còn xa vời hơn môn bóng đá nhiều. Bóng đá đã không có vàng suốt 53 năm qua nhưng vẫn có thể có trong kỳ SEA Games này, hoặc vài kỳ SEA Games tới. Nhưng sau khi Tiến Minh gục xuống khóc trong phòng thay đồ môn cầu lông hôm qua, đó gần như là sự chấm hết. Trước Tiến Minh và sau Tiến Minh, cầu lông Việt Nam dường như không có quá khứ cũng chẳng có tương lai khi riêng môn chơi này, sân chơi SEA Games chẳng khác nào giải vô địch thế giới thu nhỏ. Vì thế, những giọt nước mắt của Tiến Minh đáng được trân trọng. Nó không phải là sự ủy mị. Trong nỗi tuyệt vọng, làm sao có thể phân biệt nước mắt nào của đàn ông, giọt lệ nào của đàn bà. Tiến Minh đến với SEA Games 27 với một trọng trách quá lớn lao trong sự cô đơn đến tận cùng của môn chơi mà anh theo đuổi. Lần duy nhất được chọn làm hạt giống số 1 cũng là lần cuối cùng mà Tiến Minh có thể đoạt HCV. Người ta sẽ nói rất nhiều về trạng thái tâm lý, về cách mà Tiến Minh để thua, như bao lần trước đó. Nhưng hỡi ôi, hãy xem lại cách mà Tiến Minh bắt đầu và phát triển ở môn cầu lông, chỉ một mình anh tự đứng trên đôi chân của mình. Anh như một ngọn cây dại, tự vượt qua khó khăn để vươn lên thành một… cây cổ thụ. Xung quanh anh không có ai để dựa dẫm và trao lại áp lực mà một mình anh đang gánh chịu. Mỗi lần đi thi đấu quốc tế, Tiến Minh phải gồng gánh bao nhiêu trách nhiệm. Một mình anh mà thôi. Trong hoàn cảnh ấy, mỗi thành tích mà Tiến Minh có được, dù thế nào đi nữa, cũng đều là trân quý. o0o Nếu muốn biết những giọt nước mắt của Tiến Minh đáng giá đến mức nào, cứ đặt anh ấy bên cạnh… đội U23. Nếu Tiến Minh vun đắp niềm hy vọng HCV bằng chính nỗ lực của mình qua từng giải đấu bằng tiền túi của mình thì cả nền bóng đá Việt Nam dồn toàn tâm, lực vào đội U23 cho “giấc mộng vàng”. Các cầu thủ của ông Hoàng Văn Phúc không đơn độc một chút nào, thậm chí họ còn đủ khôn ngoan để “ép” VFF đủ kiểu, bao gồm việc giữ lại ông thầy của mình. Họ có đến hơn 3 tháng chuẩn bị, đá gần 20 trận đấu để tích lũy kinh nghiệm. Ấy vậy mà họ gần như không đứng thẳng lưng sau thất bại trước Singapore. Người ta viết gì về họ? Nào là “buồn”, “thất vọng”, “hối tiếc”… toàn những từ ngữ mang dáng vẻ thất bại dù họ hoàn toàn… chưa thất bại. Thật thế, ai cũng biết chỉ cần thắng Lào và Malaysia thì Việt Nam thậm chí còn vào bán kết với ngôi đầu bảng. Tức là thay vì thất vọng, tại sao không biến nỗi buồn ấy thành cái gì đó thật máu lửa? Tại sao cơ hội vẫn nằm trong tầm tay họ mà chính họ lại tự ném nó đi bằng thái độ tiêu cực? U23 đã từng thua, thậm chí còn thua trong trận chung kết BTV Cup. U23 cũng không phải được kỳ vọng quá cao, không buộc phải thắng mọi trận đấu. Thất bại của họ đã là gì so với sự tuyệt vọng của Tiến Minh? Bóng đá quả là được nhiều ưu đãi. Điều đó cũng không phải là cái gì đó to tát. Vấn đề là đội bóng của chúng ta không làm đúng trách nhiệm của mình, không thể hiện được bản lĩnh của một người đàn ông, không xứng đáng với sự kỳ vọng, dù nhỏ nhoi, dành cho họ. Hãy nhìn những giọt nước mắt cho - lần - cuối - cùng của Tiến Minh để thấy rằng mình hãy còn may mắn mà biết cách đứng dậy và chiến đấu, hỡi đội bóng của HLV Hoàng Văn Phúc. Hồ Việt - sggp.org.vn
thương a ý quá. hết lòng vì thể thao, thi đấu hết mình vì nước nhà vậy mà không hề được trả công xứng đáng
Bài viết hay quá. Rất thích câu: "trước Tiến Minh và sau Tiến Minh, cầu lông Việt Nam dường như không có quá khứ cũng chẳng có tương lai"
mấy ngày nay, ngày nào mình vào vnb cũng thấy mấy cái bài này nhan nhản, chuyện đã qua rồi, cứ nhắc lại mãi, cứ so sánh với cái đám U23 ăn hại làm gì, anh Minh thuộc dạng người đẳng cấp hơn cái lũ đó nhiều, anh Minh cũng đã cố hết sức mà sao cứ đăng mấy bài này để gợi nhớ là chuyện buồn nhất trong cuộc đời VĐV của anh ấy, hãy để cho a ấy được yên tĩnh, hãy cho anh ấy 1 khoảng lặng đi để anh ấy có thể quên đi thất bại này